Chủ nhật tuần trước, khi sự tò mò lên tới đỉnh điểm, tôi lại gần bà lão và thấy trong chiếc hộp đó là ba con rùa nhỏ, chậm rãi bò quanh. Con rùa thứ tư nằm trên đùi bà, đang được bà cẩn thận chải mai bằng một chiếc bàn chải nhỏ.
- Cháu chào bà ạ! Sáng chủ nhật nào cháu cũng thấy bà ở đây. Cháu rất muốn biết bà đang làm gì với những chú rùa ạ.
|
Bà lão mỉm cười, nói:
- Bà đang chải mai cho chúng. Mọi thứ bám trên mai rùa, như rong rêu hay cặn bẩn, đều cản ngăn sự hô hấp và khả năng bơi của chúng. Lâu dần còn mài mòn và khiến mai rùa bị yếu đi.
- Bà thật tốt bụng! - Tôi thốt lên.
Bà lão nói tiếp:
- Bà thường dành hai tiếng vào mỗi sáng chủ nhật để ngồi thư giãn cạnh hồ và giúp những chú rùa bé nhỏ này. Đó là cách riêng của bà để tạo ra những điều dị biệt.
- Nhưng không phải phần đông những chú rùa nước ngọt này sống cả đời với những rong rêu và cặn bẩn trên mai sao ạ?
- Phải, thật đáng buồn là đúng thế.
Tôi gãi đầu:
- Nhưng bà không thấy như thế rất phí thời gian sao ạ? Ý cháu là, cháu nghĩ sự cụ của bà rất tốt, nhưng loài rùa sống trong khắp các hồ trên thế giới. Và 99% những chú rùa không gặp được những người tốt như bà để chúng được chải sạch mai. Nên, bà nghĩ cố kỉnh của bà sẽ tạo giả đò khác biệt như thế nào ạ?
Bà lão cười lớn. Sau đó bà nhìn con rùa trên đùi, chải sạch mảnh rêu rốt cục trên mai nó và nói:
- Cô bé đáng yêu ơi! Nếu những con rùa này có thể nói, chúng sẽ nói với cháu rằng ta đã khiến cả thế giới của chúng trở thành khác biệt.
Bạn có thể không tạo nên điều dị biệt cho cả thế giới, nhưng bạn có thể tạo nên điều dị biệt cho thế giới của một người, một loài động vật. Mỗi sáng sớm thức dậy, hãy thuyết phục bản thân rằng bạn có thể tạo nên điều khác biệt. Và bạn sẽ làm được.
|